Bao năm qua, học tập dưới mái trường Việt Úc mang màu đỏ thẫm đặc trưng, thầy cô và bạn bè đã giúp em vun đắp bao nhiêu kiến thức, kỉ niệm, hoài bão và cả ước mơ. Em vẫn còn nhớ rõ một kỉ niệm rất sâu đậm mà đến tận bây giờ em vẫn còn lưu giữ.

Hôm ấy, khi mới bước chân vào trường năm lớp  Bốn, sau kì thi cuối học kỳ I do ba mẹ chuyển chỗ làm, mọi thứ đối với em rất xa lạ, từ thầy cô, bạn bè đến chiếc bàn, chiếc ghế. Do lúc trước học ở trường công lập, em đã rất lo ngại về các môn học tiếng Anh. Vào buổi sáng, mọi thứ đều ổn vì em hiểu rất rõ bài và những thầy cô dạy các môn tiếng Việt cũng giảng dạy rất hài hước.  Buổi chiều ngày nhập học, cô giáo tiếng Anh bước vào và chào cả lớp. Lúc ấy, vì sợ rằng mình sẽ không hiểu bài học, sợ rằng sẽ bị cười chê và sợ sẽ bị cô la mắng nên như bao đứa trẻ khác, em đã bật khóc. Nước mắt em cứ tuôn rơi, đôi môi dính lại, mũi thì xụt xùi, cảm giác khó chịu ấy lại làm em khóc nhiều hơn.

Em đã cảm thấy rất tủi thân vì mình là học sinh mới duy nhất trong lớp, chưa học chương trình tiếng Anh bao giờ. Rồi bỗng nhiên, từ đằng sau em cảm nhận được hơi ấm của một bàn tay, rồi hai, ba, bốn, cả hai mươi hai bàn tay của các bạn đều đang đặt trên lưng em. Các bạn an ủi, dỗ dành cứ như em là đứa trẻ ba tuổi còn các bạn đã thành người lớn vậy, những lời nói của các bạn đã phần nào làm em cảm thấy đỡ sợ hơn. Trong giây phút ấy, một đôi bàn tay to lớn và ấm áp hơn cả đã đến, ôm em và bảo: “You’ll be fine. We are always here for you!”, có nghĩa là  “Em sẽ ổn thôi, cô và các bạn luôn ở đây vì em!” Đúng thế, đó chính là cô giáo dạy môn Science, bộ môn Khoa học trong tiếng Anh của lớp em. Em đã tưởng chừng như mình sẽ ngất vì bầu không khí ấm áp ấy. Em đã nín khóc rồi cùng các bạn học một tiết học rất vui và nhờ sự giúp đỡ của mọi người, em đã nắm bắt được bài học rất nhanh. Các thầy cô khác khi biết đến chuyện này cũng đều đến hỏi thăm và dành sự quan tâm đến em rất nhiều dù cho đó là lần đầu em gặp họ.

Học hành, vui chơi trong hệ thống VAS, cho dù đi đến bất cứ cơ sở nào, em cũng đều nhận được sự ấm áp, ân cần như thế từ tất cả mọi người, cả giáo viên dạy tiếng Việt và giáo viên dạy tiếng Anh, cả các bạn và anh chị, cả các cô bảo mẫu và chú bảo vệ. Bên cạnh đó, lượng kiến thức và bài tập của em ngày càng nhiều, nếu học ở trường ngoài sẽ rất áp lực vì phải học cả hai chương trình Việt-Anh, nhưng do cách các thầy cô tổ chức tiết học, cách bạn bè quan tâm, giúp đỡ nhau, mọi thứ đều trở nên dễ dàng, thoải mái hơn rất nhiều.

Cảm ơn VAS, cảm ơn các bạn và thầy cô ở đây đã giúp em không bị cô đơn, lạc lẽo từ những ngày đầu đến lớp cho đến tận những ngày cuối cùng. Em chắc rằng, khi phải rời xa ngôi trường này, những giọt nước mắt luyến tiếc cùng với những giọt nước mắt hạnh phúc sẽ tuốn rơi, em sẽ khóc còn nhiều hơn khi mới đến đây, đến ngôi trường quốc tế Việt Úc.

Ngô Dương Nguyên Phúc

Lớp 8.1, Cơ sở Sunrise